Bên Kia Giấc Mơ Màu Hạt Dẻ

Tác giả : Nhiều Tác Giả
  • Định dạng : Sách PDF
  • Lượt xem : 3
  • Kích thước : 1.91 MB
  • Số trang : 259
  • Số lượt tải : 1
  • Read on mobile :

Tuyển tập truyện ngắn Việt nam: ​Bên Kia Giấc Mơ Màu Hạt Dẻ gồm có:

  1. Đất và Nước - Nguyễn Mộng Giác
  2. Người đến từ phía cánh rừng - Nguyễn Thị Ấm
  3. Linh Nghiệm - Trần Huy Quang
  4. Ngày đốn cây vú sữa - Dương Nghiễm Mậu
  5. Nhà có cửa khóa trái - Trần thị Ngh.
  6. Bộ quần áo mới - Ngô Ngọc Bội
  7. Cái nón mê thủng chóp - Sương Nguyệt Minh
  8. Khách đến Nha Trang - Hoàng Minh Tường
  9. Con Thú Tật Nguyền - Ngụy Ngữ
  10. Xóm chuồng ngựa - Nguyễn Đức Sơn
  11. Ðôi Bạn Mắc Hoa Vông - Bình Nguyên Lộc
  12. Em và anh và... - Nhã Anh
  13. Giấc mơ có khuôn mặt đàn ông - Tuyết Mai
  14. Chuyện tình của mỗi người - Tăng Văn Chung
  15. Dã nhân - Võ Thị Hảo
  16. Sự lựa chọn cuối cùng - Cấn Văn Khánh
  17. Chiều tím sông Giang - Trần Quỳnh Nga
  18. Góc của phố - Phan Triều Hải
  19. Người Chăn Kiến - Bùi Ngọc Tấn
  20. Chuyện sót lại của thiên niên kỷ trước - Trung Trung Ðỉnh
  21. Đạo bùa hoá giải - Đỗ Trí Dũng
  22. Bên kia giấc mơ màu hạt dẻ - Nguyễn Quỳnh Trang
  23. Ở xứ vô loài - Nguyễn Đình Tú
  24. Cơn mưa hoa mận trắng - Phạm Duy Nghĩa
  25. Căn phòng thiêu thân - Bích Khoa
  26. Tín hiệu trong đêm - Hoàng Ngọc Thư
  27. Đêm hóa thạch - Tạ Duy Anh
  28. Tìm trầm - Hoa Ngõ Hạnh

***

Nguyễn Mộng Giác

Đây chỉ là sự pha trộn thực tại và tưởng tượng. Xin đừng đặt vấn đề.

Nắng đổ xuống hai dãy phố xô lệch và bụi bặm. Xe cộ nối đuôi, ì ạch gầm gừ tiến lên vài tấc rồi phanh khựng lại. Mấy chiếc Honda lách ngang lách dọc, mon men tiến về phía trước, nhưng đành chịu thua trước đám đông ù lì, làm ngơ. Người đổ xô ra đường, ngơ ngác, dò hỏi... Cửa tiệm vàng khép vội hai cánh cửa sắt, chủ nhân đứng trong thế phòng vệ. Bụi và khói xăng mù, khét, khó thở. Tiếng họ hục hặc và tiếng xe rồ ga sợ tắt máy dang dở. Tiếng còi đục và nghẹn hú vang, nhưng xe cộ vẫn mắc nghẽn.

Mọi người nhìn dồn về phía núi lở. Trên ấy vẫn bình thường. Trời thì xanh thật xanh. Nơi sườn đá hoen màu tím sẫm, mấy hàng dây điện giăng ngang qua mặt lộ, chênh chếch về phía tân cảng. Dãy nhà cất sát theo dọc núi loang lỗ dấu đạn, khép nép sợ bóng nắng. Vẫn bình yên. Vẫn ngoan ngoãn, vẫn ẩn nhẫn. Vẫn quen như từ bao giờ: đời sống tỉnh lẻ thu mình để sống bình yên qua bao nhiêu cuộc đổi thay, thay đổi. Con đường sắt vẫn song song đồng hành. Bánh xe những chuyến tàu chở vật liệu xây cất cho hãng RMK lăn hai lần mỗi ngày không đủ làm bóng mặt đất. Đường tàu vẫn song song. Chưa lệch một chiếc ốc, hoặc cong nghiêng trên một hố mìn.

Nhưng bên nầy con đường sắt bụi bay mù và trời đổ lửa. Nóng nực. Khói khét lẹt. Xe rú ga và nhấn còi. Người lao xao bu quanh...

Tránh xe. Tránh xe. Người ta làm ngơ. Cái gì vậy bà? Thằng nhỏ... Chưa trả lời hết câu, bà ta chen thêm tới chút nữa. Có người nhễ nhại mồ hôi chui từ trong ra. Gì vậy ông? Trời ơi, hết chỗ nói. Sao mà ác nhơn ác đức vậy chớ. Mà cái gì ác đức? - Tụi nó bắn thằng nhỏ chết tươi. Ai bắn? Tránh xe. Tránh xe. Còi xe mười bánh át tiếng trả lời. Người đàn ông hả miệng khoa tay trong khi tiếp tục lấn ra ngoái. Sao bà biết nó học trò? - Trời, thì cái quần xanh, cái áo trắng. Quyển sách Anh văn với tập vở đó kìa. Có ai đi báo cảnh sát chưa? Như đậu đen. Sao cái gì như đậu đen? Ruồi bu trên đống não, khiếp, thôi tao không dám ăn chè nữa. Dóc tổ. Mầy mà chừa ăn hàng. Lâu chưa? Không ai đỡ nó xuống, để treo tội nghiệp thằng nhỏ. Cái gì vậy bà con cô bác? Vô mà coi. Cái gì? Không tin sao, tay nó còn kẹp điếu thuốc. Con nít đời giờ hút thuốc tràn đìa coi cái gì, vô duyên. Mô Phật, con người ta chết mà cha nội còn nói cà rỡn. Chắc chiều nó có giờ Anh văn hở mầy? Chưa chắc. Tao thấy có quyển English for today màu vàng. Ngã cách sao mà quần móc chặt vào cây sắt vậy? Mẹ nó người miệt Bình Thới. Mỹ đen hay Mỹ trắng? Hổng biết, không phải Đại Hàn. Xe có sao trắng rõ ràng.

Nóng bức. Khói khét lẹt. Xe rú ga và nhấn còi. Người ta lao xao. Trong cái hỗn mang vô trật tự ấy, Nguyễn trở thành hòn sỏi. Đã có kẻ đạp lên chân, suýt ngã. Đằng sau đẩy tới, đằng trước xô lui. Thân thể đu đưa, nghiêng ngã, cứ tự nhiên lắc lư mà chuyển dần tới trước. Qua quá trạm xăng, người thưa hơn, mọi việc trở nên thứ tự. Trân liếng thoắng hỏi: Mầy nhìn thấy xác chưa?

- Chưa, đứa nào vậy?

- Thằng bé học lớp sáu trường mình.

- Nhưng sao mà chết?

- Mỹ bắn.

- Sao vậy?

- Ai biết được. Mấy người ở ngả ba bảo tụi nó bị mất cắp, nghi ngờ mấy đứa nhỏ nên bắn đại cho hả giận.

- Nhưng mấy đứa nhỏ làm gì cho tụi nó nghi?

- Làm gì đâu? Ba bốn đứa đi học sớm ngồi trên hàng rào tán dóc. Thằng nhỏ bị bay cả chóp não, ngã liền. Quần dính trên cây móc sắt đó nên treo lủng lẳng.

*

Kiểng đánh báo hiệu vào lớp. Đám học trò nhỏ lơ láo, ôm sách vở chạy ùa vào trong, mắt còn nhìn ngoái lại. Một nhóm nhỏ vờ như không nghe thấy tiếng kiểng, bu quanh hai đứa ở trần, mặt mày thất sắc. May cho mầy, phước lớn dữ a. Mầy ngồi sát bên nó không? - Sát chớ. Tụi tao đang nói chuyện mà. Máu nó văng đỏ cả áo tao. Giặt không kỹ, chiều má mầy la chết. Ngu, quá ngu. Má nó nghe chuyện thì mừng hết lớn chớ la gì. Quăng áo đi mầy. Dính máu người là có ma rồi.

Kiểng đánh lần nữa, gấp gấp thôi thúc. Mấy cậu nhỏ chạy vào phòng học. Học sinh các lớp 10 và lớp 11 vẫn lơ lửng ngập ngừng. Giám thị và giáo sư vẫn đứng ở hành lang nhìn ra cổng. Bên ngoài, tụi thằng Lý, Sum, Vĩnh, Sự vừa vô vừa bàn tán. Nguyễn nhập bọn và lên phía văn phòng.

Ông giám thị hỏi hờ hững:

- Chưa vào lớp cho rồi mấy em?

Sự đáp:

- Tụi nó không chịu vào, đứng canh xác.

Thầy Linh hỏi:

- Cảnh sát đã lên chưa? Có ai lập biên bản không?

Thầy Vũ hỏi ông giám thị:

- Sao, bây giờ cứ dạy hay cho tụi nó nghỉ? Xôn xao quá dạy dỗ gì được.

Ông giám thị nhìn ra cổng, trả lời mau: