Có Duyên Mới Gặp Có Nợ Mới Yêu

Tác giả : Phạm Anh Thư
  • Định dạng : Sách PDF
  • Lượt xem : 3
  • Kích thước : 643 KB
  • Số trang : 154
  • Read on mobile :

"Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu" là tập tản văn mới của tác giả Phạm Anh Thư. Cuốn sách viết về những tâm trạng, cảm xúc của một người loay hoay với nỗi buồn hiện tại.

Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu là một thế giới nhỏ bé. Ở đó ta bắt gặp đầy đủ tâm trạng, cảm xúc, những kí ức cũ của mình, thậm trí bắt gặp chính mình đang vụng về, loay hoay với những nỗi buồn ở hiện tại.

Đó là cái cảm giác chênh vênh khi đi ngang con đường cũ, có ai đó hỏi “Đã bình yên chưa?”. Hay một buổi chiều đầy nắng, vô tình nghe thấy một bài hát cũ, lòng chợt thấy trôi ngược về miền nhớ thật xa… Đó là những vết xước nhỏ mà bất cứ ai đi qua yêu thương đều để lại trên mình. Dường như trong sâu thẳm mỗi người đều có những vết xước riêng, ngắn dài, nông sâu và ở những vị trí, thời điểm khác nhau… đều mãi chẳng lành.

Bìa cuốn Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu.

Bìa cuốn Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu.

"Số phận sắp xếp cho mỗi người một mảnh ghép khác nhau. Mảnh ghép dở dang của người này lại là mảnh ghép cuối cùng của người kia và ngược lại. Đó chính là duyên nợ, là cái thứ khiến hơn bảy tỉ người ngoài kia gắn kết lại với nhau” - trích đoạn sách.

Tản văn của Phạm Anh Thư là những nỗi buồn rất nhẹ, không vùi dập, không cào xé, chỉ nhắc nhớ người ta về những người thương người xa trong đời, nhưng sâu thẳm lại là lời an ủi của tác giả cho tất cả những tâm hồn đang tổn thương trong tình yêu.

Không phải ai bước vào cuộc đời bạn cũng là để mang đến những điều tốt đẹp. Ai đó xuất hiện là để ta nhớ, ai đó xuất hiện là để ta xa. Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu. Nếu một ngày nào đó thức dậy, bạn thấy người mình yêu không còn yêu mình, hoặc phát hiện ra người ta chưa từng yêu mình thì cũng đừng khép mình trong những khổ đau, dằn vặt, chất vấn bản thân.

"Đừng xem "Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu" là một cuốn sách viết những điều hoa mỹ. Tôi muốn bạn hiểu, từ tận đáy lòng tôi. Tôi muốn được chia sẻ với mọi người những gì tôi nghĩ, và mong mọi người sẽ hiểu các bạn không cô đơn. Ở đâu đó vẫn sẽ có người hiểu cảm giác của bạn, giống như bạn nhắm mắt lại, hét lên trong đầu óc, và tôi hoặc rất có thể sẽ là nhiều người khác nữa trả lời lại bạn” - Phạm Anh Thư.

***

Tôi rất không thích việc đề tặng sách, vì cảm thấy ủy mị và thể hiện quá nhiều cảm xúc. Bản thân tôi vốn là đứa khô khan, tỏ ra khô khan, thân quen với sự khô khan. Nhưng cuốn sách này, tôi muốn dành tặng cho Bách Đăng - người đã nói với tôi rằng: “Có duyên mới gặp, có nợ mới yêu”.

Đã có một thời gian dài, lòng tôi là một đầm lầy, từng chút nuốt chửng những suy nghĩ tích cực mà tôi luôn phải giành giật để giữ lại sau quá nhiều mất mát. Thậm chí, tôi còn không thể vùng vẫy. Mỗi ngày, khi thức dậy, mở mắt ra, tôi có thể cảm nhận mình vừa lăn thêm một vòng nữa để cuốn chặt hơn trong chiếc kén của riêng mình. Tôi không thể cảm nhận được gì, người khác cũng không thể cảm nhận được tôi.

Vì trái đất nghiêng nên tôi buộc phải chênh vênh? Và vì nó quay mãi nên đi thế nào cũng không thấy điều mình tìm kiếm?

Tôi từng nghĩ đến trường hợp tồi tệ nhất, chính là mình sẽ phải bỏ viết. Một tác giả mà lòng trống rỗng thì chẳng thể mang đến cho độc giả điều gì từ những dòng văn của mình. Linh hồn tôi đi lạc đâu đó trong một cõi trắng đến hoang vu. Nhìn quanh chỉ thấy những con người vô tình lướt qua, đến gương mặt cũng không kịp ghi nhớ.

Một buổi tối mùa đông, tôi chênh vênh vì rượu và bia trộn lẫn, khói thuốc đắng nghét nhưng là điều duy nhất chân thật. Sự bế tắc ùa về và nhấn chìm tâm hồn tôi trong cái tĩnh lặng đến nghẹt thở. Tôi gục đầu, lần đầu tiên trong suốt mười năm qua, tôi gục đầu xuống, khóc nức nở. Tôi nghe tiếng khóc của chính mình và tiếng Đăng trộn lẫn trong đó.