Mạnh Kiếp Thiên Nhiên

Tác giả : Lục Xu
  • Định dạng : Sách PDF
  • Lượt xem : 3
  • Kích thước : 1.1 MB
  • Số trang : 447
  • Read on mobile :

Trước kia 18 tuổi, nếu có người hỏi cô tình yêu là cái gì, cô nhất định sẽ nghĩ thật kỹ rồi nói cho đối phương biết, ở trong mắt cô, tình yêu là tình cảm đẹp nhất trên thế giới, khiến hai người trong biển người gặp nhau rồi hiểu nhau và yêu nhau cuối cùng bên nhau. Mà bây giờ, nếu có người hỏi cô tình yêu là cái gì, cô chỉ biết cười, tình yêu chỉ đúng là đồ chơi mà những người ăn no mặc ấm không có chuyện gì để làm.***

Mười năm chưa từng có tuyết rơi thì giờ lại có bão tuyết, tất cả đường phố đều bị che phủ bởi tuyết, cây cối cũng không nhìn ra, trên tin tức đều thông báo về tổn hại của trận bão tuyết này, đã có người bỏ mạng, nhắc nhở người dân không nên tùy ý ra đường. Trên đường phố công nhân vệ sinh đang dùng máy dọn tuyết, mặt đường lộ ra một góc mới. Lương Vĩnh Như đứng trên ban công bệnh viên, trong đầu tất cả đều là lời bác sĩ thông báo Mạnh Vĩnh Xương đã qua đời. Đầy lần bà nguyền rủa người đàn ông kia chết không tử tế, nguyền rủa ông rời khỏi bà thì sau sẽ chết không tử tế, Thượng đế rốt cuộc nghe lời khẩn cầu của bà, tới nhanh như vậy. Bà còn từng thề, tuyệt đối không vì người đàn ông kia mà chảy một giọt nước mắt.

Nhưng hôm nay trong mắt bà chảy ra cái gì? Bà đưa tay sờ, phát hiện khóe mặt lại là một mảnh băng mỏng.

Bà nhìn khung cảnh trắng xóa trước mắt, lần đầu tiên thấy thế giới này rỗng tuếch, mà bà không còn có vật cần tìm nữa. Chị em gọi điện thoại tới, hỏi bà Mạnh Vĩnh Xương đã chết chưa, để cho bà chú ý nhiều hơn một chút, giữ tài sản thật tốt, chớ để mẹ con tiểu tam kia cướp đi, bảo bà nhanh chóng đoạt lại công ty….. Bà cứng ngắc nghe, cuối cùng để tay ra ngoài ban công, điện thoại cũng thế mà rơi xuống.

Bà quen biết Mạnh Vĩnh Xương hơn 40 năm, sống hơn nửa đời người, nhưng hôm nay Mạnh Vĩnh Xương đã ra đi, bà cảm thấy cuộc sống của mình cũng kết thúc. Bà còn nhớ rõ, lúc bọn họ còn chung sống với nhau thì có lần Mạnh Vĩnh Xương nói với bà, ‘tên của em có một chữ Vĩnh, tên của anh cũng có một chữ Vĩnh, xem ra chúng ta sinh ra là một đôi, vĩnh viễn ở cạnh nhau’.

Vĩnh viễn ở cạnh nhau…..

Nhưng cái gì khiến cuối cùng bọn họ không phải cãi vã mà là chiến tranh lạnh? Là cái gì khiến bọn họ nói một câu bình thường cũng không được? Là cái gì khiến ông nói mệt mỏi, muốn ly hôn?

Bà cùng ông cùng nhau gây dựng sự nghiệp, thời gian khổ nhất, một gói mì ăn liền ăn thành hai bữa, nấu một nồi nước sôi, dùng làm canh ăn no bụng. Mạnh Vĩnh Xương ôm lấy bà, thề kiếp này sẽ cho bà sống tốt, quyết không phụ bà. Sau đó cuộc sống của hai người ngày càng tốt, cũng có một đứa con trai khéo léo, sau đso bà phát hiện thời gian ông về nhà ngày càng muộn, phát hiện quần áo ông thỉnh thoảng có mùi nước hoa, để cho bà không chấp nhận được chính là ban đêm có người phụ nữ gọi điện cho bà…..

Bà có thể tiếp nhận cùng nhau vượt qua cuộc sống khổ với ông, nhưng tuyệt đối không chấp nhận sự phản bội của ông, sau đó bà biết một đám chị em tốt, cùng nhau nghiên cứu xem làm sao không bị đàn ông vứt bỏ, có lúc còn tập trung một chỗ nói chuyện, thay mình nghĩ ra phương pháp. Bà nghe ý kiến của chị em, cùng tiến vào công ty, để mình không hề rỗng tuếch, đồng thời cũng muốn cho Mạnh Vĩnh Xương thấy năng lực của bà.

Bà đã nỗ lực như thế, vì sao vẫn bị Mạnh Vĩnh Xương vứt bỏ? Bà không cam lòng, tại sao người phụ nữ kia có thể, chỉ bằng khuôn mặt thanh xuân kia? Chỉ nhờ gương mặt đó, mà có thể khiến Mạnh Vĩnh Xương kính trọng cô ta? Bà ở cạnh ông hơn 40 năm, xoay người lại thành chồng người khác, mỗi lần bà nhìn mình trong gương, nếp nhăn ngày càng sâu, đều nhắc nhở bà thua thảm hại thế nào.

Lương Vĩnh Như thở dài.

Truyền đến sau lưng là tiếng bước chân, Hạ Chi Tình đứng trước mặt Lương Vĩnh Như, trong ngực ôm một đứa bé, giờ phút này đang dỗ. Lương Vĩnh Như liếc mắt nhìn đứa bé kia, tay siết chặt, sau đó nhìn về phía Hạ Chi Tình, chính là người phụ nữ này, đã đoạt đi chồng bà.

Hạ Chi Tình dỗ con trai xong, mới ngẩng đầu lên nhìn Lương Vĩnh Như, trên mặt cô không chút vẻ đau đớn vì chồng mất, hoàn toàn không phải một người vợ hợp cách, “Ông ta đã chết, tôi cho là cô sẽ cười, thế nào lại khóc.”

Hạ Chi Tình lắc đầu một cái.

Lương Vĩnh Như quay mặt sang, không muốn tức giận, đã thua đủ rồi, không muốn tư thái cuối cùng của mình còn xấu như vậy, người cũng đã chết rồi, còn tranh giành cái gì?

Hạ Chi Tình cau mày, lấy ra một bức thư, đưa ra trước mặt Lương Vĩnh Như, “Ông ấy để lại cho bà.”

Lương Vĩnh Như chậm rãi quay đầu lại, nhìn lá thứ này, tay không ngừng run rẩy. Hạ Chi Tình thấy bà cầm thư, liền ôm con trai ra ngoài.

Lương Vĩnh Như cầm thư, cảm giác như nó nặng ngàn cân, rõ ràng không dán kín, nhưng lúc bà lấy thư thì như thể cố hết sức. Bà cất thận bóc thư ra, mới chậm rãi mở thư.

Nhìn chưa đến phần mở đầu, ánh mắt của bà đã mông lung.

Tiểu Như….. Chỉ có ông mới gọi thé, bà hờ tưởng tượng bộ dạng ông gọi bà, nhếch miệng lên, mang theo nụ cười, không ngờ, trong lòng bà cũng tan nát, đứng trên ban công khóc lớn, ngoài trời lạnh thấu xương, nhưng bà không thấy lạnh, cả người đau, tất cả như chết lặng.

Mạnh Vĩnh Xương nói, hiện tại anh thường nhớ tới lúc anh còn trẻ, khi đó anh đứng trên đường cái nhìn bảng hiệu chỗ tắm công cộng kia, nói một ngày bà nhất định cũng muốn đi vào tắm, nhưng lúc đó chúng ta không đủ tiền, anh ở trong lòng hạ quyết tâm, anh nhất định phải cho em một cuộc sống tốt, để cho tất cả mọi người hâm mộ vì em đã gả cho anh, để cho chúng ta không phải ra bờ sông tắm nữa. Ngày đó, thật la vui sướng, mặc dù nghèo khó, nhưng chúng ta cho tới giờ không một câu oán trách, một câu cũng không có……

Sau thì thế nào, chúng ta bắt đầu có tiền, bố mẹ em nói bây giờ chúng ta có tiền, nên đổi một căn nhà lớn hơn, anh cắn răng tiết kiệm tiền để mua phòng, em nói bây giờ chỗ ở cách xa chỗ làm của em, mỗi ngày đi xe buýt khó chịu, anh liền vay tiền bạn để mua xe cho em….. Bạn em vay tiền,anh đầu tư không cầm về được, em nói anh hẹp hòi, khiến em mất mặt trước mặt bạn bè, đêm hôm đó anh tràn trọc, ảo não vô cùng, nếu như anh có năng lực, để em có mặt mũi với bạn bè mới đúng…. Sau hôm đó, anh bận rộn hơn.

Mỗi ngày anh chạy công trình, tự mình tới công trường, dù mệt mỏi, chỉ cần nghĩ có em ở trong nhà, cũng sẽ nhớ nhà….. sau đó, chúng ta lại có thêm tiền, lại càng không suy sướng.

Anh với em nói qua chuyện công ty, em lại kì lạ nói đàn ông có tiền liền trở nên xấu xa, ai đó ở bên ngoài đang nuôi người tình. Một lần, trong công ty có chuyện lớn xảy ra, anh bận rộn mới trở về, vất vả mới vượt qua được, sau khi trở lại, em lại lạnh lùng nhìn anh, nói anh lại đi chơi gái về à? Anh nói cho em biết công ty có chuyện, nói khoảng thời gian khó khăn này cho em biết, muốn em suy nghĩ nhiều, mỗi ngày anh đối mặt nhiều người mệt mỏi như vậy, muốn để em biết, thật ra anh không cần em an ủi, chỉ cần em cho anh một cái ôm ấm áp là đủ rồi….. Nhưng em chỉ đánh giá anh bằng hai chữ: Lấy cớ.

Đêm hôm đó anh khóc, anh nhớ tới hồi đại học, anh với bạn học đi vay tiền đầu tư, khi đó hăng hái như thế, anh lại thất bại, một mình anh ngồi trong rừng cây trường học, em tìm thấy anh, mang theo hộp canh em tự làm, để cho anh bớt khó chịu,em còn nói, bất kể anh mệt mỏi thế nào, em vĩnh viễn sẽ để bờ vai cho anh. Anh chưa bao giờ ăn bát canh ngon như vậy, cả đời này cũng không có, dù em nói em cho thêm muối, mùi vị rất mặn.

Anh về nhà ngày càng muộn, vì không muốn gương mặt lạnh lùng của em, không muốn gương mặt chê cười của em. Nhưng em, lại thuê thám tử tư điều tra hành tung của anh, mỗi ngày kiểm tra điện thoại của anh, mỗi ngày thấy số điện thoại lạ, cũng hỏi liên tục, cho dù ngày mai anh có cuộc họp quan trọng…..

Trong khi em nói chuyện, luôn là phụ nữ thế này thế nọ, sau đó châm chọc nói anh, lại ngấm ngầm ám chỉ cái gì…. Ánh mắt của em, luôn khiến anh thấy lạnh lùng.

Anh đang suy nghĩ, sao chúng ta lại biến thành như vậy chứ? Người vợ khéo hiểu lòng người đâu rồi? Nhiều lần anh muốn nói chuyện với em, em nghe từ đám bạn kia, nói hành động của anh là chột dạ, để cho em lại chịu đựng. Xuất ngoại liền mở ra mười cuộc học, trên đường về quá mệt mỏi, lái xe gặp tai nạn xe, gọi cho em, em một lần lại một lần không nhận……

Sau đó chúng ta lại cãi vã, anh nói chuyện công ty, em nói chuyện đồng nghiệp của em nuôi người tình bên ngoài, anh nói công ty xảy ra vấn đề, em nói tám phần người ta lấy tiền đi nuôi tình nhân, anh khen phụ tá anh có thể làm, em nói dung mạo của cô ấy tương đối có thể làm…. Em nói em, anh nói anh…… tại sao chúng ta lại biến thành như vậy?

Em cầu xin muốn tiến vào công ty, anh đồng ý, anh cho là em muốn hòa hoãn mối quan hệ vợ chồng của chúng ta, sự thật là em ở đây kéo bè kéo phái, anh mắt nhắm mắt mở, làm như không thấy, bởi vì công ty này không phải của một mình anh, mà là của chúng ta,của chúng ta….. là tâm huyết chung của chúng ta.

Anh thừa nhận anh không có năng lực lớn, công ty huy hoàng được một thời gian lớn, nhưng sau này càng thất bại, anh uống rượu với đám quyền quý kia, hi vọng có thể được trợ giúp, một lần uống tới mức dạ dày chảy máu vào bệnh viện, em đã đến, anh lại quên mất chúng ta vừa cãi nhau, muốn ôm em vào trong lòng khóc một lúc, anh mệt quá. Mà cuối cùng em vào phòng bệnh, lạnh lùng nói: Mạnh Vĩnh Xương, chậc chậc, sao người tình của anh không tới thăm anh? Xem đi, tôi ngu mới tới đây, tôi cho anh biết, đừng hi vọng tôi thương anh, tôi chỉ nói cho anh biết, đáng đời.

Ngày đó ánh mắt của em, cả đời anh vẫn nhớ, lạnh như vậy, để cho lòng anh cũng lạnh đi.

Cảnh ngộ của công ty có nguy cơ lớn, họp hồi đồng quản trị, em lại giúp đối thủ cạnh tranh của anh ra phiếu chống….. Vợ chồng hơn 30 năm, lại kém so với cái đám phụ nữ em suốt ngày nghiên cứu cùng kia, còn kém hơn sự hoài nghi của em, cuối cùng, anh tới bước đường cùng, em lại đá cho anh một cú, còn đem tất cả cổ phần trong tay cho người khác, muốn dạy dỗ anh…. Lúc mọi người đi hết, mình anh ngồi trong phòng họp, ngơ ngác nhìn vị trí em ngồi đó, cười.

Lương Vĩnh Như, cả đời anh có lỗi với người khác, nhưng tuyệt đối không có lỗi với em. Lòng của anh ngày càng lạnh, cuối cùng không còn gì với em.

Anh không biết thế giới này thay đổi em, thế giới này còn thay đổi vô số người, nhưng anh không thay đổi, anh vẫn là Mạnh Vĩnh Xương năm đó, cho tới bây giờ cũng không có lỗi vỡi em. Em có thể nghi ngờ mọi người, nhưng em không nên nghi ngờ anh, anh là người bên gối với em, là người thân mật nhất, cho dù bên cạnh mọi người bảo ly hôn với em là để cưới người tình về, cũng là chuyện người khác, cho tới bây giờ không liên quan, anh là người bên gối em…..

Cuối cùng, anh đối với em thật sự không có tình yêu, thứ duy nhất còn lại chính là trách nhiệm với tiểu Đình.

Lương Vĩnh Như cầm bức thư kia, nghẹn ngào không nói nên lời, ông nói ông không thương bà, không thương, không thương…..

Bạn bè nói cho bà biết, người đàn ông có tiền liền trở nên xấu xa, nhất định phải nhìn kĩ. Chị em nói vô số ví dụ, phụ nữ đi theo chồng gây dựng sự nghiệp,cuối cùng bị vứt bỏ…. bà nghe thấy lại càng nghi ngờ, càng ngày thấy cuộc sống mình thất bại, lại quên mất, cuộc sống của người khác là của người khác…..

Rốt cuộc thế giới này thay đổi chúng ta, hay chúng ta thay đổi thế giới này? Coi như không thay đổi được thế giới này, hãy nhớ không cần thế giới này thay đổi.

Hãy đối xử tử tế với người bên gối mình, nếu như tin, hãy kiên định.

Bà để thư trong tay bay đi, rơi vào trong tuyết, không nhìn rõ giấy với tuyết, bà từ từ ngồi xổm người xuống, khóc lớn.

Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Lục Xu":