Thế giới chuyển vận trong chiếc bánh xe. Từ tiếng Phạn gọi ‘thế giới’ là luân hồi. Luân hồi có nghĩa là bánh xe. Bánh xe này thật lớn: một vòng quay của nó được hoàn tất trong hai mươi nhăm thế kỉ. Bây giờ hai mươi nhăm thế kỉ đã trôi qua... lần nữa thế giới lại trong vòng chao đảo. Lần nữa bánh xe này đã tới cùng một điểm - nó bao giờ cũng tới cùng một điểm đó. Phải mất hai mươi nhăm thế kỉ cho chuyển động này xảy ra. Sau mỗi lần hai mươi nhăm thế kỉ thế giới lại đi vào trạng thái hỗn loạn lớn. Con người trở nên bị mất gốc, bắt đầu cảm thấy vô nghĩa. Tất cả các giá trị cuộc sống đều biến mất. Bóng tối lớn bao quanh, cảm giác phương hướng bị mất...
“Những thời đại hỗn loạn, mất trật tự này có thể là tai ương lớn mà chúng cũng có thể chứng tỏ bước nhảy lượng tử trong trưởng thành của con người. Điều đó phụ thuộc vào cách chúng ta sử dụng chúng. Chính chỉ trong những thời đại lớn lao của hỗn loạn này mà những ngôi sao vĩ đại mới được sinh ra.
“Giờ đây chúng ta lại đang trong những hỗn loạn lớn. Và số phận của con người sẽ tuỳ thuộc vào điều chúng ta làm. Hoặc con người có thể tự tử, hoặc con người có thể được tái sinh. Cả hai cánh cửa đều để mở.”
“Hai mươi nhăm thế kỉ sắp tới, phần cuối của thế kỉ này, đang sắp trở thành có giá trị vô cùng lớn lao. Nếu chúng ta có thể tạo ra đà trong thế giới cho thiền, cho cuộc hành trình bên trong, cho thanh bình, cho tĩnh lặng, cho yêu, cho Thượng đế... nếu chúng ta có thể tạo ra không gian trong hai mươi nhăm năm sắp tới để cho Thượng đế xảy đến với nhiều nhiều người, nhân loại sẽ có sinh thành mới, phục sinh. Con người mới sẽ sinh ra.”
Tôn giáo phi tôn giáo của Phật bây giờ đang nở hoa. Hai nghìn năm trăm năm trước đây bánh xe Pháp đã chuyển và một tâm xã lớn của Phật đã bắt đầu dấy lên con sóng dội suốt nhiều thời đại, lúc triều xuống lúc triều lên, đi xa với Jesus, Tăng Xán, Kabir, Liệt Tử, Tilopa, Naropa - những người coi giữ hải đăng cho Đạo. Chúng ta đã từng di chuyển từ bến bờ nọ sang bến bờ kia, rồi dần dần bánh xe phải dừng quay và làm chúng ta bị mắc cạn, vẫn nhìn đăm đắm vào trăng tròn. Và rồi vị chúa tể của trăng tròn, Osho, lại ở đây để quay bánh xe lần nữa.
“Bánh xe Phật đã chuyển nay đã dừng. Bánh xe phải được quay lại lần nữa. Và đó là công việc của cả đời tôi và các bạn. Bánh xe đó phải được quay lần nữa."
Và để tạo ra năng lượng, ông ấy đang tạo ra phật trường. “Phật trường là trường năng lượng trong đó phật làm cho các sinh linh trưởng thành; mảnh đất thuần khiết, thế giới phi phàm, thiên đường trên mặt đất, nơi cung cấp những điều kiện lí tưởng cho trưởng thành tâm linh nhanh chóng."
Việc tạo ra phật trường này nay đang xảy ra, ngay tại đây. Và điều ấy cũng đã được Phật thấy trước khi bản kinh này, Kinh Kim Cương, được sinh ra. Trong bản kinh này Phật đã thấy cộng đồng này và công trình sẽ xảy ra ở đây.
Cuốn sách này là cây cầu từ Phật tới Osho, từ Osho tới Phật... lưỡi kiếm hai cạnh... viên kim cương sắc bén... Osho nói, Phật nói, Osho nói... những phản xạ vô tận... hai tấm gương phản chiếu đi phản chiếu lại chân không, ánh sáng được phản chiếu, khuếch đại, cô đọng, gieo vào tim bạn âm thanh. “Toàn bộ bản kinh này đều liên quan tới cách trở thành chân không tuyệt đối. Đây là món quà cơ bản nhất của Phật tặng cho thế giới.”
Từ chân không đó sẽ hình thành nên con người mới.
“Chết như tôi đã chết, và thế thì bạn sẽ sống như như tôi đang sống. Có cuộc sống chẳng liên quan tới bất kì người nào. Có cuộc sống chẳng liên quan tới bất kì cái ta nào. Có cuộc sống rỗng không, hồn nhiên và trong trắng. Tôi làm cho điều đó thành có sẵn cho bạn. Gạt nỗi sợ của bạn sang bên đi, lại gần tôi hơn. Để tôi trở thành cái chết của bạn và phục sinh của bạn."
Bạn đi qua chiếc lăng kính kim cương này tới Osho.