Hai mươi mấy tuổi, từ những đứa trẻ dần trở thành người lớn, chúng ta từng trải qua những giai đoạn tuổi trẻ vừa giống lại vừa khác nhau, những phiền não trong qua trình trưởng thành như nhau nhưng cách suy nghĩ của mỗi người lại hoàn toàn không hề đụng nhau. Chúng ta cùng nhau đấu tranh vì giấc mơ, vì lý tưởng của chính mình, nhưng kỳ vọng của mỗi người lại không chung một đích đến… Hai mươi mấy tuổi, chúng ta ai cũng khát vọng chạm đến thành công, trong lòng hoài bão ngập tràn biết bao.
Nhưng khi chúng ta phải một mình đối mặt với thế giới lạnh lẽo này, với những nút thắt trong công việc, trong cuộc sống và cả những hoang mang trong chuyện tình cảm, tất cả đều khiến cho chúng ta trở nên thận trọng và khép mình hơn như đang bước đi trên một tấm băng mỏng. Khoảng thời gian ngây ngô tươi đẹp năm ấy chẳng có cách để cho ta trở lại, chỉ đành quay đầu cắn răng đối mặt với những khó khăn đang chờ đón ở hiện tại và tương lai, để rồi xuôi theo dòng chảy chênh vênh và mơ hồ ấy, chúng ta đã chậm rãi trưởng thành.
Trong thế giới lạnh lẽo này, chúng ta đã không còn là những đứa trẻ ngây ngô được sống một cuộc sống thuận buồm xuôi gió như trước, luôn mải miết tìm kiếm lối ra cho bản thân, nhưng cho dù phải đi qua bao nhiêu dông bão thì cuối cùng vẫn mong bạn có thể tiếp tục lương thiện thật thà, chung sống hòa thuận với nó. Mong sao bạn vẫn có thể giữ vững trái tim thuở ban sơ, vẫn mãi ấm áp như lúc ban đầu.