Thẩm Thanh Huyền là Liên Hoa Tôn Chủ, trâu bò tới mức chút nữa là phi thăng.
Cố Kiến Thâm là Ma tôn Cửu Uyên, cũng bá tới mức chút nữa là hủy diệt tam giới.
Tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Thanh Huyền và Cố Kiến Thâm gặp nhau nhất định sẽ đại chiến tam giới, hai người họ đấu tới ta chết ngươi sống mới thôi.
Mãi đến khi Thẩm Thanh Huyền bế quan trăm năm, chạm tới thiên cơ.
Thiên cơ nói rằng: Vạn năm ở giới tu chân không một ai phi thăng, nguyên do thang trời sụp đổ, phương pháp duy nhất để xoay chuyển chính là hành sự theo ngọc giản này.
Ngọc giản thượng thư:
Thứ nhất, gặp mặt Cố Kiến Thâm.
Thứ hai, cùng uống cùng say với Cố Kiến Thâm.
…
Thứ mười ba, xin vì Cố Kiến Thâm cởi áo tháo đai.
…
Thứ hai mươi mốt, cùng hưởng đêm xuân với Cố Kiến Thâm …
Thẩm Thanh Huyền: “……”
Tóm tắt sơ:
Thẩm Thanh Huyền sắp phi thăng, nhưng thang trời đã sập, muốn phi thăng phải tu bổ thang trời. Mà muốn tu bổ thang trời phải làm theo lời ngọc giản: Yêu Cố Kiến Thâm (trải qua tình kiếp) Thế là Tôn chủ đại nhân bắt đầu con đường yêu nghiệt tra thụ, nhưng chưa được bao lâu đã bị cái mặt dày và sự chung tình của Cố Kiến Thâm đánh về nguyên hình. Bắt đầu cùng Cố Kiến Thâm thật sự yêu nhau.
Đánh giá chung
Đầu tiên, tình tiết của truyện này thật sự rất dài rất dài, tuy không khó hiểu nhưng khiến người thiếu kiên nhẫn như tôi khó đọc đến cuối cùng. Nhưng cũng vì tình tiết dài như vậy, nên quá khứ và hiện tại của hai nhân vật chính đều được miêu tả đầy đủ dễ hiểu.
Cùng nhờ vào đó mà khiến cho tình yêu của hai người, vốn tưởng là thứ tình cảm “nhất kiến chung tình” ngớ ngẩn, hóa ra lại là “tương tư thực cốt” (Do lúc đọc tôi không chú ý đến tag Thanh mai trúc mã haha:v )
Càng đọc ta càng thấy được, tình yêu của hai nhân vật chính sâu đậm, và chân thật hơn cả kim cương hay thời gian.
Ngòi bút không sắc xảo khiến văn phong truyện bình thường, và cốt truyện cũng khá dài, không súc tích. Nhưng bù lại ý văn lại hay, mới lạ.
Tính cách nhân vật không theo lối cũ, có điểm đặc sắc, sinh động riêng. Thẩm Thanh Huyền tuy là tôn chủ của chính đạo nhưng tính cách khá tùy hứng và linh hoạt. Cố Kiến Thâm tuy là Ma đế nhưng hóa ra lại là một người tốt hiếm thấy (ngạc nhiên dễ sợ luôn), nhưng tất nhiên không hề thiếu âm mưu, quỷ kế và cái mặt dày hơn bê tông.
Ban đầu tưởng sẽ có ngược, ai dè sau khi quá khứ được mở ra thì chỉ có ngọt ngọt và ngọt. (Truyện thành công trong việc nhét cho tôi một đống thức ăn cẩu FA)
Cái yếu tố bí ẩn trong truyện, như thân thế hai nhân vật chính, ý nghĩ của ngọc giản và của nhiệm vụ, lý do thang trời bị hỏng,… đều được giải thích rõ ràng và chi tiết.
Điều duy nhất tôi không thích trong truyện có lẽ vì nó khá dài, và thế giới tu chân trong truyện này quá yên bình. Cố Kiến Thâm là Ma đế, nhưng lại giống tà đế hơn, ma tu trong truyện cũng giống tà tu hơn là ma tu trong phần lớn tiên hiệp. Không có sự xuất hiện của các thể lực yêu tộc, linh tộc,…
Đánh giá: 8.5/10 Hơi đề cử.
Đi sâu vào hai nhân vật chính chút đỉnh.
Tôi thích hai nhân vật này vô cùng. Cả hai đều có điểm mạnh điểm yếu rõ ràng, dù có chút buff nhưng không đến thái quá. Chưa kể, cả hai nhân vật này đều rất mạnh mẽ, thông minh, không ai nhường ai. Không hề mang đến cảm giác thụ phải rụt rè thế này, yếu đuối thế này…
Đầu tiên phải nói, Tôn chủ đại nhân là yêu nghiệt tái sinh, công khí ngời ngời nhưng không kém phần quyến rũ, dịu dàng. (Quỳ bái Tôn chủ một trăm lần)
Tôn chủ đại nhân là người tu theo Đạo trời, vì công pháp tu luyện mà tính tình lạnh lùng. Có nhớ mấy tên đạo sĩ thúi trong phim tiên ma như Đạo sĩ trong phim Thanh xà bạch sà, đạo sĩ trong phim Thiện nữ u hồn không. Tôn chủ đại đại tính cách xấu y chang như vậy, còn theo dung mạo yêu nghiệt và tính tình phúc hắc nữa.
Ban đầu khi được Ngọc giản trời ban yêu cầu trải qua tình kiếp với Cố Kiến Thâm,
Thẩm Thanh Huyền tu theo Thiên Đạo, xem ngọc giản này như mệnh trời, bất kể yêu cầu gì, y đều nghiêm túc làm và tuân theo đạo ý.
Thẩm đại nhân còn vô cùng thoải mái dụ dỗ Cố đế.
Tình kiếp mà … không phải chuyện của một người, phải tác động vào tình cảm của đối thủ trước đã.
Khi ngọc giản ban nhiệm vụ:
“Thứ chín, trời lạnh lắm, đất cũng cứng, xin hãy ngủ cùng Cố Kiến Thâm!”
Thẩm tôn chủ liền ra tay:
Thẩm Thanh Huyền rúc mình trong túi ngủ, chỉ lộ ra đôi mắt tròn xoe:
“Ngươi lạnh không?”
Cố Kiến Thâm không nghe ra thâm ý trong lời này. Thẩm Thanh Huyền mềm giọng bảo:
“Ta thấy hơi lạnh.”
Cố Kiến Thâm: “……”