Nguyện Ước Trọn Đời

Tác giả : Lục Xu
  • Định dạng : Sách PDF
  • Lượt xem : 71
  • Kích thước : 2.07 MB
  • Số trang : 993
  • Số lượt tải : 2
  • Read on mobile :

Cửa hàng áo cưới trang hoàng lộng lẫy như mộng ảo, trước mắt cô là vô số những chiếc áo cưới với muôn vàn kiểu dáng, màu trắng muốt của những chiếc váy giống như biểu tượng cho hạnh phúc. Tay cô mân mê tà váy.

- Chúng ta hãy hủy bỏ hôn ước đi.

Âm giọng trầm thấp của anh chậm rãi vang lên. Bàn tay cô đang nhẹ nhàng vuốt ve theo tà váy chợt khựng lại, nhưng chẳng qua chỉ là để nhìn rõ hơn hình ảnh khuôn mặt trầm tư của anh phản chiếu trong gương.

- Chúng ta hãy huỷ bỏ hôn ước đi.

Thấy cô không nói tiếng nào, anh lại tiếp tục tăng âm lượng.

- Tại sao vậy anh?

Ngẩng cao đầu, cô lặng lẽ rút tay về.

- Anh từng nói em đã làm anh cảm động?

Im lặng. Tiếp tục im lặng.

Cô vẫn cố gượng cười.

- Cô ấy thì sao? Cô ấy đã làm gì cho anh chứ?

Anh bình tĩnh nhìn cô:

- Cô ấy khiến tôi đau lòng.

Anh không hề biết, giờ phút này người đang đau đớn nhất chính là cô.

Trình Nghi Triết nói

- Từ sau khi gặp gỡ cô gái khiến tôi đau khổ, trái tim tôi đã quên đi rung động.

Bạch Nặc Ngôn:

- Anh cho em một kết thúc mỹ mãn tốt đẹp, nhưng cả quá trình anh đều khiến cho em phải khóc, khiến em mệt mỏi, khiến em rối loạn, khiến em đau đớn. Nhưng tất cả cũng không sao, em chỉ cần như vậy, dù trả bất kỳ giá nào.***

Lên 5 tuổi, Trình Tiểu Kiều có thêm một người cha ruột thịt.

Ngay từ khi còn rất nhỏ, cô bé đã khá hiểu chuyện, khi biết thân thế thật sự của mình, cô bé không quá bài xích đối với chuyện này, cũng không hề cảm thấy bất công hay tủi thân. Điều duy nhất khiến cô bé buồn lòng là Bạch Nặc Ngôn luôn ở bên ngoài rất lâu và cực kỳ ít về nhà, nhưng khi vừa về đến nhà, Bạch Nặc Ngôn sẽ đưa cô bé đi chơi, hoặc mua rất nhiều đồ ăn linh tinh rồi hai mẹ con cùng nhau ăn. Không giống với mấy người lớn xung quanh, Bạch Nặc Ngôn rất thích ăn vặt, Trình Tiểu Kiều cảm thấy về điểm này cô bé rất giống mẹ nhé.

Đối với người đàn ông có tên Trình Nghi Triết, Trình Tiểu Kiều cũng không hề xa lạ, cô bé đã từng xem qua ảnh rất nhiều lần, cho nên buổi học hè hôm đó, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy Trình Nghi Triết, cô bé mới đi theo anh. Cô bé nghĩ, chắc chắn anh đến để tìm mẹ, hơn nữa lần này về nhà mẹ cũng có vẻ không vui.

Cô bé rất ít khi hỏi Bạch Nặc Ngôn về cha ruột mình, vì cô bé không quan tâm, cô bé rất yêu mẹ mình, cô biết nếu muốn nói thì mẹ đã nói rồi, nếu mẹ đã không muốn nói ra, thì dù cô bé có hỏi thế nào, chắc chắn mẹ cũng sẽ không nói.

Bạch Nặc Ngôn không quá quan tâm đến thành tích học tập của cô bé.

Còn cha ruột cô bé cũng đối xử rất tốt với cô bé, chuyện gì có thể tự làm thì sẽ đích thân làm, và cha cũng không bao giờ bắt ép cô bé phải tuân theo ý cha.

Vì vậy cuộc sống của cô bé cũng không quá thay đổi, mỗi ngày đều trôi qua rất êm đềm.

Trong lòng của cô bé luôn ghi nhớ lời dạy của Bạch Nặc Ngôn, cho dù những lời đó có thể sẽ khiến rất nhiều người không đồng tình. Bạch Nặc Ngôn tương đối theo chủ nghĩa cá nhân, cuộc sống không thể dựa vào cha mẹ hay người yêu, vì người đáng tin nhất chính là bản thân. Cha mẹ rồi sẽ già yếu, lúc đó người thân duy nhất của mình là chồng và con trai, rất không công bằng ở chỗ, cả cuộc đời cha mẹ đều hi sinh cho con cái, nhưng đến cuồi cùng vẫn không phải là người thân thiết nhất đối với con, thế nhưng đó chính là sự thật, không ai có thể trốn tránh. Suy nghĩ của Bach Nặc Ngôn vô cùng đơn giản, con người sống không làm hại người khác, ngược lại cũng không nên bạc đãi chính bản thân, bất kể là cái gì đều sẽ có ranh giới cuối cùng, kể cả tình yêu.

Khi Trình Tiểu Kiều chưa tròn 5 tuổi, Bạch Nặc Ngôn đã từng đưa cô đến nhà một người thân ở rất xa, xe khách không đến tận nơi nên còn phải đi bộ. Lúc đó vì còn rất nhỏ, Bạch Nặc Ngôn từng hỏi cô bé:

- Mẹ đưa con đến đây làm gì nào?

- Để đi thăm nhà người thân ạ.

Cô đang dần dần thực hiện lời hứa đối với chính bản thân cô.

Nhưng con đường thực sự rất xa, ánh mặt trời chói chang liên tục dội xuống đỉnh đầu.

Trình Tiểu Kiều nhanh chóng cảm thấy khát khô cả cổ, miệng như muốn nứt toác ra. Cô bé nghĩ, hẳn mẹ cũng khát khô rồi.

Con đường đó rất rất dài, cô bé không nhấc nổi chân nữa, nên Bạch NẶc Ngôn phải cõng cô trên lưng. Lúc đó, cô bé nghĩ, mẹ chắc chắn rất yêu cô bé, nếu không đã mệt như vậy sao mẹ còn cõng cô trên lưng chứ. Trước mặt là một sườn núi rất cao, Trình Tiểu Kiều nhìn sang, chợt thấy hoảng hốt, thật sự rất cao, lại còn toàn là bậc thang dốc, không biết phải đi bao lâu mới đến.

Nhưng Bạch Nặc Ngôn vẫn cõng cô bé, từng bước từng bước leo lên từng bậc thang. Lưng áo mẹ đã ướt đẫm, khiến Trình Tiểu Kiều rất muốn khóc.

Khi lên đến đỉnh núi, Bạch Nặc Ngôn dừng lại, nói dừng lại một chút, mồ hôi toát ra nhiều, gặp không khí lạnh, rất dễ bị cảm.

Mặt chời vẫn tỏa nắng chói chang.

Trình Tiểu Kiều không tình nguyện đi tiếp, cô bé cảm thấy sắp chết mất, miệng đã đã khát khô lắm rồi, cảm thấy chỉ cần thêm một giây nữa thôi là có thể chết ngay tại chỗ. Hai mẹ con đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng cũng đến một cửa hàng. Bạch Nặc Ngôn mua hai hộp kem, cửa hàng này quá nhỏ, đến nước cũng chẳng có, nghe nói vì trẻ con ở đây cũng không bao giờ mua nước. Bạch Nặc Ngôn đưa cho Trình Tiểu Kiều một hộp kem, rồi nhìn cô bé cuống lên ăn, mẹ chỉ cười cười.

Thế nhưng Trình Tiểu Kiều nhận ra, mẹ chỉ nhìn cô bé ăn, dù mẹ cũng rất khát, nhưng chẳng ăn chút nào. Sau khi cô bé ăn xong, Bạch Nặc Ngôn mới nói:

- Nhất định con phải nhớ thật kỹ cảm giác này.

Từ đó về sau, Trình Tiểu Kiều luôn ghi nhớ cảm giác đó, cảm giác sắp chết khát lại được ăn một que kem.

Có một năm hạn hán kéo dài, có người còn bị chết khát trên đường.

Nhưng Bạch Nặc Ngôn không hiểu tại sao Bạch Nặc Ngôn phải chờ đến khi cô bé ăn xong mới nói câu đó.

Nhưng rất lâu về sau, Trình Tiểu Kiều mới hiểu được, đó là Bạch Nặc Ngôn đang tự nói với chính bản thân rằng, trên thế giới, không có gì đau khổ bằng cảm giác sắp chết, không có gì hạnh phúc bằng khi sắp chết khát lại được người ta đưa cho một que kem.

Ranh giới cuối cùng của con người chính là sinh mạng.

Bạn có thể rất yêu, rất rất yêu một người, có thể rất rất đau khổ vì người đó, nhưng liệu có đau khổ bằng cảm giác sắp chết đâu cơ chứ?

Người đó nói rất yêu rất rất yêu bạn, nhưng như vậy có hạnh phúc bằng lúc bạn sắp chết khát lại được cho một que kem không?Chúng ta luôn đặt tình cảm lên một vị trí quá cao, lại quên rằng, vật chất mới là bản chất của tất cả sự vật.

Từ đó, Trình Tiểu Kiều luôn ghi nhớ, bất kể là ai, đều không quan trọng bằng sinh mệnh của chính mình.

Điều đó không có nghĩa là đối phương không quan trọng, mà chỉ là nhắc nhở bản thân, phải luôn giữ cho nội tâm được kiên định mạnh mẽ.

Vì vậy Trình Tiểu Kiều rất yêu mẹ mình, mẹ luôn để cô bé tự lựa chọn, tự quyết định, thậm chí dù sau này có thất bại thì chính bản thân cô bé đã tự đạt được một cái gì đó bằng chính khẳ năng của mình, những kinh nghiệm trong cuộc sống không phải ngẫu nhiên sẵn có mà cần phải qua rất nhiều trải nghiệm mới có thể rút ra được bài học.

Vì vậy, Trình Tiểu Kiều cho rằng mẹ rất yêu cha, có lẽ cả cuộc đời này mẹ sẽ chỉ yêu duy nhất một người là cha thôi, nhưng nếu không có được, mẹ cũng sẽ không cố chấp gượng ép bản thân. Bởi vì Bạch Nặc Ngôn từng vô tình nói rằng, điều quý giá nhất đối với phụ nữ chính là thời gian, cho dù phải dành bao nhiêu thời gian để chờ đợi một tình yêu, cũng không cần phải bỏ ra nhiều thời gian đến thế chỉ để chờ đợi một người không yêu mình, không ai phải dành cả cuộc đời để chứng minh mình yêu người nào đó nhiều đến mức nào. Nếu thực tế không thế có được, nếu không còn cách nào khác, thì đành phải buông tha, sẽ không có một ai vì thiếu một người nào đó mà không thể sống nổi, sẽ luôn có thể gặp được người tiếp theo.

Mỗi lời nói của Bạch Nặc Ngôn, Trình Tiểu Kiều đều luôn ghi lòng tạc dạ.

Từ khi trong nhà có thêm một người đàn ông, nụ cười trên khuôn mặt mẹ cũng xuất hiện nhiều hơn.

Trình Nghi Triết cũng không quan tâm cha mẹ hay trò chuyện cái gì, chỉ cần không liên quan đến cô bé, cô bé sẽ tự chơi đồ chơi của mình.

Trình Nghi Triết không ngừng tẩm bổ cho Bạch Nặc Ngôn, lại thường đưa Bạch Nặc Ngôn đến bệnh viện, sau này cô bé mới biết, là cha muốn sinh thêm một đứa con, hẳn phải là con trai rồi.

Trình Tiểu Kiều rất coi thương cha nhé, chẳng lẽ cha không biết mẹ vốn không thích con trai sao?

Thời gian đầu, Trình Nghi Triết rất hay ngồi ngắm Bạch Nặc Ngôn đến ngẩn ngơ, khiến Trịnh Tiểu Kiều còn lo lắng, không biết có phải cha bị tẩu hỏa nhập ma, muốn có con đến phát điên rồi không nhỉ.

Cuối cùng, Trình Nghi Triết đành bỏ cuộc, Và thế là, đến lúc đó Trình Tiểu Kiều mới nhận ra mình yêu người cha bị tẩu hỏa nhập ma đến mức nào, vì khi cha không còn tẩu hỏa nhập ma nữa, liền bắt đầu hành hạ cô bé. Đầu tiên là học tập, mỗi ngày đến đúng giờ, cha sẽ kiểm tra bài tập, mỗi ngày đều xem thời khóa biểu của cô bé, ngoài ra ngày nào cô bé cũng phải luyện chữ nữa chứ. Trình Tiểu Kiều nhớ đến muốn khóc, vội vàng chạy vào mách mẹ, cô bé hi vọng người cha luôn coi lời mẹ như thánh chỉ này sẽ thỏa hiệp, sẽ từ bỏ ý định bồi dưỡng cô bé thành một học sinh xuất sắc.

Ngoại trừ tức phát khóc, Trình Tiểu Kiều chẳng biết phải làm gì.

Điều quan trọng khiến cô bé càng muốn khóc đó là, đến năm cô bé 20 tuổi, mẹ lại mang thai.

CÔ bé tức muốn chết.

Sao mẹ không mang thai sớm một chút chứ, để cha tàn phá mấy chục năm tuổi thơ của cô bé, cho dù sự tàn phá của cha là muốn tốt cho cô bé, nhưng bỏ qua đi, cô bé phải xả ra mình đã từng đau khổ như thế nào đã.

Thế nhưng lại là một cô con gái.

Vậy mà Trình Tiểu Kiều cảm thấy cha không hề buồn bực, cha đặc biệt chiều chuộng cô con gái này, điều này khiến Trình Tiểu Kiều cảm thấy ghen tị.

Ở trong phòng sinh, BẠch Nặc Ngôn còn buồn bực:

- Còn chưa siêu âm là con trai hay con gái, sao anh đã biết là con gái, còn mua trước bao nhiêu là quần áo dành cho bé gái, không mua chút quần áo nào cho bé trai thế hả?

- Đấy là giác quan thứ sáu của anh nhé.

Trình Nghi Triết ôm cô con gái rượu trong lòng nhất định không buông.

Bạch Nặc Ngôn tức muốn chết:

- Đặt xuống đặt xuống ngay, không được bế như vậy. Trẻ con được bế nhiều sẽ thành quen, nhất định sẽ suốt ngày đòi bế đấy.

- Thì đã sao, con gái anh, anh yêu anh quý, anh cứ bế đấy...

Trình Tiểu Kiều lại oán trách cho số phận hẩm hiu của mình, nhưng cô bé nhớ lại ngày bé cha cũng suốt ngày bế cô bé, nghĩ đi nghĩ lại thì cũng rất công bằng mà.

Thế nhưng, tiểu gia hỏa này chẳng giống cô bé chút nào. Mẹ kể rằng hồi bé cô rất ầm ĩ, còn tiểu gia hỏa thì vô cùng yên lặng, rất ngoan ngoãn.

Trình Tiểu Kiều lại nhìn mọi người trong nhà, tự nhiên lại cảm thấy rất hạnh phúc, dù sâu trong một góc khác tận đáy lòng, vẫn có một sự chua xót nhẹ nhàng.

Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Lục Xu":

  1. Ai Hiểu Được Lòng Em
  2. Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời
  3. Biến Yêu Thành Cưới
  4. Câu Chuyện Mà Anh Không Biết
  5. Cuộc Hôn Nhân Này Đã Nhiều Năm
  6. Độc Tình
  7. Đừng Nói Với Anh Ấy Tôi Vẫn Còn Yêu
  8. Đường Kết Hôn Không Tình Yêu
  9. Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác
  10. Hôn Miên
  11. Không Thể Ngừng Yêu
  12. Mạnh Kiếp Thiên Nhiên
  13. Nếu Ta Ngoảnh Lại Nhìn Nhau
  14. Người Thứ Ba
  15. Người Trong Ván Mê Tình
  16. Nguyện Ước Trọn Đời
  17. Nữ Nhân Hữu Độc
  18. Pháo Hoa