Nàng là viên dạ minh châu của Tể tướng, lại phải làm thiếp của hắn.
Không có bát nâng đại kiệu, không có tam môi lục sính.
Nàng hoàn toàn một thân một mình, tiêu sái tiến vương phủ.
Nàng là thiếp, không hề có địa vị của thiếp.
Động phòng hoa chúc, phu quân trước mặt nàng, cùng thị thiếp vui đùa.
Người hắn, mang theo hương vị nữ nhân khác, chiếm lấy nàng.
Vương phủ tứ thiếp, mỗi người mỗi vẻ.
Mà nàng, chính là cỏ dại ven đường.
Thị thiếp hãm hại, làm nàng một lần nữa lâm vào nguy nan.
Bề ngoài nhu nhược, bên trong nàng lại thông minh bình tĩnh.
Tứ lạng bạt thiên cân, nàng mọi chuyện đều không thèm đếm xỉa.
Lãnh đạm ôn nhu, làm cho nàng yêu thương hắn.
Đổi lấy, cũng chỉ là vô tình nhục nhã.
Nguyên lai, nàng chỉ là một quân cờ trong tay hắn.
Nàng muốn cười, cười hắn tự cho mình đúng.
Hắn diễn trò, nàng cũng diễn trò.
Diễn trò rồi lại xem diễn, nàng đến tột cùng chỉ là diễn trò, vẫn là xem diễn?
Chỉ là diễn trò thôi sao?
Vì sao, thủy chung không quên được hắn?
Vì sao, như con thiêu thân lao đầu vào lửa, chính mình lại chân chính yêu thương hắn?