Kiếp trước, nàng bị vị hôn phu mình hết lòng yêu thương phản bội, chính tay giết nàng và cốt nhục.
Kiếp này, nàng muốn một bước lên mây, nhìn hắn cúi đầu xưng thần, giết hết tất cả những kẻ đã hại mình khi xưa.
Hậu cung nguy hiểm thì thế nào? Nàng sẽ từng bước từng bước đạp bằng hậu cung, đi lên giường rồng.
Hoàng thượng, người muốn đấu trí, vậy thần thiếp xin theo, ban ngày chúng ta đấu, buổi tối cũng đấu.
PS: Tiết lộ của tác giả: Đây là một câu chuyện hài có, bi có, âm mưu có, tình cảm có. Tôn chỉ là ngược nam phụ căn bã, loại bỏ nữ phụ.***
Sau trận hỏa hoạn, Hoàng Lăng liền được trùng tu toàn diện, từ đống tàn tích bị cháy đen, liền có thể tưởng tượng ra vẻ mĩ lệ ngày xưa của nó.
Không giống với hoàng cung, phía sau vẻ tráng lệ của Hoàng Lăng, là sự trang nghiêm tĩnh mịch, lăng mộ tiên hoàng mang đầy vẻ ưu nhã của Tô Châu, thanh lệ thoát tục, giống như được cố ý xây dựng vì người nữ tử tiên hoàng đã dốc sức theo đuổi lúc còn tại thế.
Lục Khê đi bên cạnh Minh Uyên, thất thần nhìn hồ nước xanh mát trước mặt, phía sau là núi Thanh Sơn thấp nhỏ, xung quanh được trồng đầy hoa thủy tiên, đối lập rõ ràng với phế tích.
Hoa thủy tiên rất tươi tốt, làm hừng sáng cả một vùng núi Thanh sơn, quả thật rung động lòng người.
Minh Uyên cũng đứng lại, dịu dàng nhìn hồ nước: "Năm đó phụ hoàng gặp mẫu phi trên hồ, nghe phụ hoàng nói, khi đó mẫu phi đứng ở đầu thuyền, xinh đẹp tưa như tiên nữ bước ra từ tranh vẽ... Chỉ một cái liếc mắt đó, liền trầm luân vạn năm."
Lục Khê gần như có thể nhìn thấy cảnh sắc lúc đó.
Mỹ nhân dịu dàng đứng ở đầu thuyền, gió xanh thổi nhẹ, mặt nước dập dìu, làn váy mềm mại bay lên theo gió... Đế Vương cô độc thoáng nhìn qua, như một bức tranh thủy mặc được khắc họa trong lòng.
Minh Uyên nói: "Là một Hoàng đế, có được vô số mỹ nhân, nhưng thật ra thì cũng bị vây trong vô ngàn âm mưu, đấu đá. Lúc trước trẫm đã từng cảm thấy không đáng cho mẫu phi, cố chấp yêu một nam nhân như vậy, đáng giá sao? Nhưng đến lúc ta đi lên vị trí này, mới phát hiện, ở giữa một đám giai nhân tuyệt sắc như vậy chưa hẳn đã là chuyện tốt."
Lục Khê cười khẽ: "Nhưng nô tì thấy hoàng thượng đang rất hưởng thụ cuộc sống như thế mà"
Minh Uyên cũng cười, đưa tay khẽ kéo nàng vào trong ngực, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt nàng: "Đó là sau khi gặp được nàng."
Tim Lục Khê đập mạnh.