Nuốt Ngược Nước Mắt Để Trưởng Thành Hơn

Tác giả : Tiểu Quỹ
  • Định dạng : Radio
  • Lượt xem : 63
  • Read on mobile :

Đằng sau những tiếng lòng ngần ngại muốn nói lại thôi, những mâu thuẫn sợ người ta nhìn thấy, lại sợ người ta không nhìn thấy, những ngông cuồng không sợ trời chẳng sợ đất, luôn có một người khiến lòng dạ bạn ngổn ngang trăm mối, chẳng thể lắng dịu.

Trước kia, đọc tác phẩm của Lỗ Tấn, tôi thường không thể hiểu trọn vẹn.

Nhiều năm về sau đọc lại, tôi đã hiểu được nhiệt huyết hừng hực, chính nghĩa chân thành, trái tim hướng về phía tươi sáng của một người thiếu niên.

Người ấm áp, chẳng qua là sau khi nhìn thấu mặt tối tăm của nhân tính, vẫn lựa chọn bước về phía có ánh sáng.

Bạn và tôi bước đi giữa nhân gian coi trọng vật chất, hầu hết đều phải chịu đựng sự ấm ức như vậy, có người trải qua một lần đả kích suy sụp, đã thêm phần cẩn trọng và đề phòng.

Gặp chuyện không còn xung trận ngựa lên trước, không còn lòng thương xót, phản ứng đầu tiên đối với người đến gần là phòng ngự. Tiếp theo đó, chỉ cần phát hiện ra chuyện chẳng liên quan đến mình, sẽ bưng tai bịt mắt.

Lòng không gợn sóng, buồn vui ở đâu?

Chúng ta đang lạnh lùng chống lại thế giới bên ngoài, cũng đang lạnh lùng giết chết cảm nhận sâu sắc của chính mình.

Chúng ta dốc sức dấn bước, chèo thuyền ngược dòng, chẳng qua là bởi chỉ khi ai ai cũng sẵn lòng cố gắng làm một người ấm áp vươn lên, mới có hy vọng tạo nên một thời đại ấm áp vươn lên.

Càng hiểu sự lạnh lùng vô tình của thế giới này thì càng biết trân quý những ấm áp trong cuộc đời.

“Dẫu đã trải qua bao thăng trầm của cuộc đời, khi cúi người nhìn thấy cỏ cây đâm chồi, gió xuân tươi mát, vẫn thấy lòng phơi phới.”

Mãi ấp ôm một phần tình cảm dịu dàng đối với thế giới này, mới có thể trở thành người ấm áp.